Thái tử ôm Vân Quỳ lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt nàng: “Mơ thấy mẫu thân nàng?”
Vân Quỳ bị hắn ôm vào trong ngực, nàng khẽ gật đầu. Đợi đến khi tâm trạng dần bình ổn, nàng mới lẩm bẩm: “Điện hạ, ngài tìm được ông ấy rồi đúng không?”
Thái tử biết nàng đang nói đến ai, khẽ “Ừ” một tiếng.
Vân Quỳ ngập ngừng hồi lâu: “Có thể kể cho ta nghe một chút về người đó được không? Người đó là người như thế nào?”
Thái tử nói: “Ông ấy là một võ tướng dưới trướng Tiên đế. Năm xưa, vì trận thua ở Lang Sơn mà bị đương kim bệ hạ giáng chức, đày ra khỏi kinh thành, nhậm chức thiên hộ ở một vệ sở phía nam. Sau đó đến Khai Dương diệt cướp, quen biết mẫu thân nàng ở Đông Sơn.”
Đáy mắt Vân Quỳ lắng đọng hận ý nhiều năm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo đầy giễu cợt: “Ra là người trong quân đội.”
Tuy Thịnh Dự có nỗi khổ tâm, nhưng chung quy vẫn là phụ bạc Thích thị, khiến bà ấy mang thai mười tháng rồi sinh con gái, rời xa trần thế từ sớm, chịu đủ mọi lời chỉ trích của thế gian. Thái tử không bênh vực ông ấy, nhưng cũng không muốn nàng quá thất vọng về người thân mà nàng ẩn chứa một chút chờ mong.
Thái tử trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Năm xưa tân đế đăng cơ, để củng cố ngôi vị và trừ khử hậu họa, ông ta đã ra tay tàn độc với các cựu thần của Tiên đế. Chỉ huy sứ Bành Thành Vệ năm đó đã phái phụ thân nàng đến Sơn Đông diệt trừ cướp bóc. Trong thời gian đó, cướp bóc hung hăng hoành hành, triều đình ám sát liên tục, phụ thân nàng gặp địch trước địch sau, thân mang trọng thương, được mẫu thân nàng cứu giúp. Sau đó Đông Sơn bị phong tỏa, hai người lạc mất nhau. Phụ thân nàng khó bảo toàn thân mình, không muốn liên lụy đến mẫu thân nàng nên đã không đi tìm người nay. Ông ấy không biết đêm đó mẫu thân nàng đã mang thai nàng rồi.”
Vân Quỳ ngẩn người. Vốn dĩ khi nghe thấy hai chữ “thiên hộ”, trong đầu nàng đã hiện ra hình ảnh một quân quan bỏ vợ bỏ con, nhưng không ngờ phía sau lại là những gian nan như vậy.
“Vậy… vậy thì, người đó, bây giờ còn sống không?”
Điện hạ đã nói, chỉ cần nàng nguyện ý, sẽ sắp xếp cho họ nhận nhau, vậy chắc là còn sống rồi.
Thái tử nói: “Còn sống.”
Vân Quỳ chậm rãi cụp mắt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu còn sống, ít nhất cũng đã hơn ba mươi tuổi, lại là võ tướng. Dù sao thiên hộ cũng là quan ngũ phẩm, chỉ sợ là đã có thê thiếp thành đàn, nhi nữ song toàn. Còn nàng được coi là gì, là con riêng sao?
Nghe thấy những suy đoán trong lòng nàng, Thái tử thành thật nói: “Đến giờ ông ấy vẫn chưa cưới vợ, ngoài nàng ra, không có con cái nào khác.”
Vân Quỳ lần nữa ngạc nhiên: “Đến giờ vẫn chưa cưới vợ?”
Thái tử gật đầu: “Ông bà nàng cũng đã qua đời cả rồi, ông ấy bây giờ cô độc một mình. Nàng không cần phải lo lắng sau khi nhận thân sẽ gặp phải mẹ kế cay nghiệt, anh chị em tranh đấu.”
“Đương nhiên…” hắn khẽ dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt nàng, “Nàng cũng không cần phải trở về sống cùng ông ấy, cứ ở lại bên cạnh cô, Đông Cung chính là nhà của nàng.”
Người cha kia của nàng, dù là cận thần của Tiên đế, do chính hắn tiến cử, nhưng lại không hề làm tròn trách nhiệm của một người cha dù chỉ một ngày. Cho dù ông ấy nguyện ý nhận con gái, Thái tử cũng sẽ không dễ dàng để nàng trở về nhà.
Nghe thấy chữ “nhà” này, đáy mắt Vân Quỳ thoáng hiện một tia mờ mịt, lại cảm thấy rất xa xôi.
Đó là thứ mà người khác sinh ra đã có, còn nàng lại theo đuổi cả đời, cầu mà không được.
Nhưng hắn nói, muốn cho nàng một mái nhà?
Chẳng lẽ sẽ cho nàng một phân vị rất cao, phong nàng làm lương đệ?
Ít nhất phải là lương đệ, mới dám nói Đông Cung là nhà của nàng chứ.
Thái tử thầm thở dài: “Nàng dám đánh cả cô, vậy mà lại không dám mạnh dạn nghĩ về phân vị của mình?”
Vân Quỳ tiện tay mở vạt áo hắn ra, nhìn thấy vết đỏ trên ngực, lại không nhịn được rụt vai, nhỏ giọng ngập ngừng: “Không dám, ta vẫn không nên nghĩ thì hơn.”
Thái tử: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện