Giữa màn mưa lất phất, Lạc Chấp Diệp nhìn cậu, anh chậm rãi cất lời, từng chữ nặng như nước thấm qua áo: "Đừng nói kiểu lời như vậy... tôi chưa từng nghĩ em sẽ là người làm ra chuyện như thế."

Giản Thượng Ôn khẽ cười, ánh mắt cong lên đầy dịu dàng, đáp: "Anh mau quay về đi, Từ Dương vẫn đang đợi anh đấy."

Lạc Chấp Diệp khựng lại một chút, như thể còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, xoay người rời bước.

Giản Thượng Ôn dõi mắt nhìn theo anh lên xe, ánh đèn từ từ khuất sau làn mưa nhè nhẹ, mỏng manh như khói, cậu đứng lặng trong cơn mưa dần dày hạt, nước mưa rơi xuống từng giọt trên tóc, trên vai cậu, như thay cậu khóc những điều chẳng thể nói.

Việc cậu nói ra những lời đó với Lạc Chấp Diệp, tất nhiên là có nguyên do.

Đúng là cậu muốn trả thù Từ Dương, đúng là cậu đang lợi dụng Lạc Chấp Diệp. Mọi chuyện được sắp đặt cẩn thận, chỉ cần anh có lòng nghi ngờ, muốn điều tra, thì hoàn toàn có thể tìm ra sự thật.

Nếu ngày đó thật sự đến, cậu không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi.

Dẫu sao, địa vị của Lạc Chấp Diệp trong giới showbiz cũng không phải hạng thường. Nếu anh vì Từ Dương mà đứng ra, muốn triệt hạ cậu, muốn phong sát cậu... điều đó không phải không thể xảy ra.

Cho nên, cậu bắt buộc phải chuẩn bị trước mọi đường lui.

Đầu tiên là cho Lạc Chấp Diệp một chút cảnh báo, như vậy đến khi mọi chuyện bung bét, ít nhất cậu vẫn còn một đường sống để quay đầu.

Từ khi Lạc Chấp Diệp nói ra câu "Tôi không tin em là kiểu người đó", cậu biết mình đã thắng.

Nhưng đồng thời, cậu cũng hiểu, Lạc Chấp Diệp vĩnh viễn không thể trở thành chỗ dựa của mình.

Cơn mưa lạnh trĩu vai, ẩm ướt phủ lên từng tấc da thịt.

Một tia chớp xé ngang bầu trời như vạch ra một ranh giới vô hình, cậu xoay người muốn quay về, nhưng rồi phát hiện, không biết từ lúc nào, vì sấm sét chớp lòa mà đèn đường của con hẻm nhỏ phía sau khách sạn đã tắt, mọi thứ trước mắt trở thành một mảng đen thăm thẳm, đến lối về cũng không sao nhìn thấy.

Cơn mù quáng quen thuộc như một chiếc lưới tối, bủa vây lấy cậu giữa đêm cô độc.

Giản Thượng Ôn bật đèn pin trên điện thoại, dò dẫm bước đi. Nhưng ánh sáng yếu ớt chẳng giúp ích được bao nhiêu, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước. Đột nhiên, cậu vấp phải thứ gì đó chắn ngang lối đi, suýt nữa sấp xuống. Phản xạ nhanh nhạy giúp cậu giữ được thăng bằng, nhưng đầu gối vẫn đập mạnh xuống nền đất.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay rung lên, trên màn hình hiện một cuộc gọi đến.

Giản Thượng Ôn xoa tay cho bớt đau rồi nhấn nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn, quen thuộc của Thẩm Nghị: "Hôm qua không phải nói tối nay sẽ làm cơm lươn sao? Tôi mang đồ đến, định bỏ vào tủ lạnh. Cậu về chưa?"

Giọng nói của anh vang lên rõ ràng giữa cơn gió lạnh, như xua tan đi phần nào bóng tối bao trùm.

Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi vẫn còn ở ngoài, chưa về."

Bên kia bỗng im lặng vài giây.

Giản Thượng Ôn hơi khó hiểu, đang định hỏi thì chợt nghe Thẩm Nghị trầm giọng: "Dự tiệc xong vẫn chưa về?"

"Ừm." Một giọt nước mưa vắt trên hàng mi rơi xuống, nhưng giọng cậu vẫn như thường ngày, cậu nói: "Vừa mới kết thúc mà."

Cậu đang nói dở.

Thì nghe Thẩm Nghị hỏi tiếp: "Cậu đang ở đâu?"

Giản Thượng Ôn ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi nói: "Sau khách sạn, trên con đường nhỏ sau núi, hơi xa một chút."

"Đứng yên đó chờ tôi."

Giản Thượng Ôn chớp mắt, thấp giọng: "Tôi hình như làm bẩn áo khoác anh cho mượn rồi."

Thẩm Nghị bình thản đáp: "Biết rồi. Nếu đã bẩn, vậy cứ cởi ra che mưa đi, phải để nó phát huy chút giá trị của nó chứ."

Giản Thượng Ôn chỉ cười khẽ, mang theo chút uể oải trong giọng điệu.

Cậu định tắt máy, nhưng Thẩm Nghị bên kia lại chưa có ý muốn cúp. Anh bắt đầu kể rằng bộ vest kia thật ra là do một thương hiệu tặng, anh vốn dĩ cũng chẳng ưa thích, kích cỡ lại không hợp người, sớm đã muốn xử lý cho xong. Rồi lại nhắc tới trước đó có lần cũng nhận đồ của một hãng khác, giá trên trời, còn bắt buộc phải đăng bài quảng cáo.

Chuyện nhỏ thôi, toàn là mấy việc vụn vặt chẳng đáng nhắc, nhưng anh vẫn kể.

Giản Thượng Ôn ngồi trong bóng tối lắng nghe, lâu lâu mới "ừ" một tiếng, như thể chỉ để chứng minh rằng cậu vẫn còn ở đó, vẫn còn nghe thấy anh.

Bất chợt, ánh đèn xe xé toạc màn đêm, rọi thẳng vào con đường nhỏ. Một chiếc xe trông khá sang trọng chậm rãi dừng lại, tiếng lốp nghiến lên mặt đường ướt át lại sắc đến gai người.

Có người mở cửa xe bước xuống.

Dáng người cao ráo, thon dài, bóng anh đổ lên nền đường, đèn xe hắt lên như viền sáng quanh thân.

Thẩm Nghị đi thẳng về phía cậu. Từ xa, anh đã thấy Giản Thượng Ôn ngồi bên vệ đường, gương mặt trắng trẻo, thanh lãnh kia bị nước mưa làm nhòe, từng giọt nước lăn qua gò má rồi tan biến. Dưới ánh đèn, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cậu đặc biệt nổi bật, như điểm xuyết một vệt máu giữa gió mưa.

Không hiểu vì sao...

Thẩm Nghị bỗng nhớ lại một đêm mưa của nhiều năm trước. Khi đó, anh mới chuyển đến hòn đảo nhỏ kia để ở cùng mẹ đang điều trị bệnh. Mẹ vừa mất không bao lâu, cha anh lại cưới người mới. Anh không chịu nổi, từ trang viên vùng vằng chạy đi. Ngoài trời cũng mưa lớn như đêm nay.

Bầu trời tối đen, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Anh trượt chân ngã, mặt mũi xây xát đầy máu, ngồi bên tảng đá ven đường, để mưa dội ướt toàn thân, tóc bết xuống hai bên thái dương, như chẳng còn nhận ra bản thân mình nữa. Rồi có một đứa bé đi ngang qua cùng mẹ. Không rõ cậu bé đã nói gì với mẹ mình, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu đã chạy vụt đến chỗ anh.

Một đứa trẻ con nhỏ xíu.

Không hiểu sao lúc chạy đến lại trượt ngã, rồi lúng túng nhặt chiếc đèn pin dưới đất, mang theo mà bước về phía anh.

"Anh ơi, sao anh lại ngồi đây một mình thế này?" Đứa bé ấy hỏi, "Trời đang mưa đấy."

Thẩm Nghị không trả lời.

Khi ấy, trong lòng anh chỉ toàn là căm hận—hận người cha bạc tình, hận những kẻ luôn lợi dụng thân phận con cháu Thẩm gia để chèn ép anh, hận cả thế giới vô tình này.

Thậm chí, anh từng nghĩ, nếu mình có thể biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, có lẽ sẽ tốt hơn.

Vậy nên, đối mặt với đứa trẻ trước mắt, anh chẳng muốn phản ứng.

Ai biết được? Có khi nó cũng chỉ đến đây để cười nhạo anh mà thôi.

"Em không có ô dư đâu." Đứa bé ấy nói, giọng non nớt vang lên giữa cơn mưa xối xả. "Đây là áo khoác của em, anh cầm lấy che mưa đi, phải về nhà sớm một chút nha."

Một chiếc áo khoác màu cam quýt, sáng rực như ánh hoàng hôn.

Áo đã bạc màu vì được mặc quá lâu, ngả sang một sắc trắng nhàn nhạt, thế nhưng vẫn cực kỳ sạch sẽ. Mới vừa rồi cậu bé chạy lại, ôm áo trong ngực, dù tự mình ngã lăn trên đất cũng không để nó bị dính bẩn.

Thẩm Nghị ngẩng đầu nhìn đứa trẻ ấy.

Mưa vẫn lớn, trời thì tối, bóng người mờ mịt. Anh chỉ nhớ rõ, đứa bé ấy trắng trẻo, nước da mịn màng, nơi khóe mắt còn có một nốt ruồi đỏ như giọt máu, nổi bật vô cùng giữa màn mưa.

Sau đó, đứa bé vẫy tay với anh: "Em đi đây! Mẹ em còn đang đợi kìa!"

Chuyện ấy, thật ra đã trôi qua rất lâu rồi—hơn hai mươi năm. Khi đó Thẩm Nghị mới chỉ năm, sáu tuổi. Thời gian dài đến mức anh gần như quên mất, mãi cho đến bây giờ, ký ức ấy mới bất chợt dâng trào, như thể vừa mới hôm qua.

Bên cạnh, Giản Thượng Ôn chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn vang lên giữa tiếng mưa.

Một đôi giày da sạch bóng dẫm lên mặt đường lầy lội, đi thẳng đến trước mặt cậu. Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghị vang lên: "Không tìm được chỗ nào trú mưa à? Tôi bảo cậu lấy áo khoác vào để che mưa, vậy mà cũng không nghe."

Giản Thượng Ôn ngắt cuộc gọi, quay sang mỉm cười với anh: "Sợ anh không tìm thấy tôi."

Thật ra là do trời quá tối, cậu không thấy đường.

Lời vừa dứt, áo khoác của Thẩm Nghị liền phủ xuống vai cậu. Lớp vải bên trong vẫn còn ấm, là loại vest cao cấp quý giá, thoang thoảng mùi cỏ cây sạch sẽ, xen lẫn hương cơ thể nhàn nhạt của anh, ấm áp đến lạ.

Giản Thượng Ôn đứng dậy.

Thẩm Nghị biết cậu không thấy rõ đường. Dù có ánh đèn xe phía sau, anh vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước. Giản Thượng Ôn đi phía sau anh, khẽ thở dài rồi hỏi: "Thẩm đạo, áo khoác này có thể dính nước mưa không? Tôi không muốn một hơi đền cho anh hai chiếc áo khoác đâu. Chiếc ban nãy thì không nói, nhưng cái tôi bây giờ thì..."

"Không cần cậu đền." Thẩm Nghị ngoảnh đầu lại, lạnh nhạt lườm cậu một cái: "Chẳng phải cậu vẫn đang bị trừ thẳng vào catxe sao?"

Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười.

Dư Xán Xán từng nói, đám áo khoác này của anh ít nhất cũng phải là bảy con số. Với mức catxe hiện tại của cậu, thật sự là phải khấu trừ đến tận ba mươi năm sau mất... Xem ra, cũng chẳng lo không có việc làm rồi.

Cậu cười bước lên xe.

Bên trong xe đã bật sẵn điều hòa ấm áp, vừa bước vào đã thấy dễ chịu hẳn.

Giản Thượng Ôn ban đầu định lên tiếng nhắc rằng người cậu đang ướt sũng, sợ làm hỏng ghế da thật trong xe, nhưng liếc sang đã thấy Thẩm Nghị cũng ướt không kém mà chẳng hề tỏ ra để tâm, nên cậu cũng thôi, không nhắc nữa.

Xe rẽ khỏi con đường nhỏ, chạy theo hướng quay về khu chung cư.

Nơi này cách khu căn hộ không xa lắm, nhưng lúc về cũng mất tầm mười lăm phút. Tuy nhiên Giản Thượng Ôn nhớ rất rõ—cuộc điện thoại trước đó của họ chỉ kéo dài có chín phút.

Cuối cùng xe cũng đến dưới tòa nhà.

Giản Thượng Ôn vừa bước xuống liền nói: "Tôi về tắm rửa đã, lát nữa làm cơm lươn nhé?"

Đây là việc cậu đã hứa từ trước.

Thẩm Nghị cũng xuống xe, thản nhiên nói: "Đi tắm đi, ai rảnh chờ cậu chứ?"

Giản Thượng Ôn bật cười. Khi xoay người định vào tòa nhà, cậu thấy chiếc thùng giữ nhiệt đặt ở cửa. Thẩm Nghị vẫn chưa rời đi, liền nói: "Tôi lo được, cậu đi tắm trước đi."

"Được." Giản Thượng Ôn cũng không câu nệ chuyện để anh vào nhà. Dù sao, đây cũng chỉ là ký túc xá nhân viên, chứ chẳng phải nơi riêng tư gì.

Thẩm Nghị bị mưa tạt một chút nên cả người hơi ướt, nhưng xem ra anh không mấy để tâm. Giản Thượng Ôn vào phòng tắm, xối nước nóng làm tan hết cái lạnh bám lấy da thịt, khoác áo choàng dài rồi bước ra, cứ nghĩ bên ngoài không có ai, chuẩn bị đi nấu cơm trong khi chờ lươn rã đông.

Không ngờ đèn dưới nhà vẫn sáng, trong bếp còn thoang thoảng mùi khói dầu.

Cậu khựng lại.

Chậm rãi bước vào phòng khách, Giản Thượng Ôn nhìn thấy có người đứng đó—ánh đèn vàng ấm trong bếp đổ bóng lên thân hình cao lớn ấy. Người đó đang đeo tạp dề, tay áo vén gọn lên, đang đứng nấu cơm.

 Trước đây, Giản Thượng Ôn đã từng thấy nhiều dáng vẻ khác nhau của Thẩm Nghị—cao ngạo, xa cách, khí chất quyền quý khiến người ta khó lòng chạm tới. Cậu tưởng mình đã quen với điều đó, tưởng mình sẽ không còn bất ngờ thêm nữa. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Thẩm Nghị trong một hình ảnh hoàn toàn khác, cậu gần như không tin vào mắt mình. Cậu còn hoài nghi khẽ lên tiếng: "Thẩm đạo?"

Thẩm Nghị ngước lên nhìn cậu: "Sao vậy?"

"Anh... sao lại nấu cơm?" Giản Thượng Ôn ngỡ ngàng, "Không phải tôi làm à?"

Thẩm Nghị vừa đặt nồi cơm điện vào, vừa đáp: "Ai nói chỉ có mình cậu được làm? Tôi đâu có đến mức để một người vừa dầm mưa xong phải đứng bếp. Hơn nữa, cơm lươn cũng chẳng phải món gì khó."

Giản Thượng Ôn im lặng.

Cơm lươn thực ra rất đơn giản, ai cũng có thể nấu được.

Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy Phó Cẩn Thành vào bếp, cũng chưa từng thấy Lương Thâm động tay nấu nướng. Những cậu ấm nhà giàu kia mãi mãi chỉ ngồi trên cao, chờ người khác mang đồ ăn đến tận tay. Dù họ thích ăn món do cậu nấu, thì cái kiểu gọi cậu đến làm cho ăn vẫn như một loại ban ơn.

Chưa từng có ai cảm thấy có gì sai. Vì trong mắt họ, Giản Thượng Ôn chính là người nên vào bếp.

Cho đến một ngày như hôm nay.

Cậu đứng trong phòng khách, thấy một người đứng trong căn bếp này... đang nấu cơm cho cậu.

Mà người đó, lại là người cậu chưa từng nghĩ sẽ làm điều đó—Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị liếc cậu một cái: "Lượng cơm này có đủ không? Đứng đó ngẩn người làm gì, có cần nấu thêm không?"

Giản Thượng Ôn như sực tỉnh, từ từ bước lại gần, nói nhỏ: "Đủ rồi, hình như còn hơi nhiều..."

Thẩm Nghị đáp: "Thừa còn hơn thiếu. Nhìn cậu xem, gầy đến mức nào rồi. Đóng phim cũng không cần phải biến thành que củi. Dù có quay phim thì cũng không cần ép mình như thế. Làm việc thì cũng phải giữ gìn sức khỏe, đó mới là phẩm chất nên có của một diễn viên chuyên nghiệp, hiểu chưa?"

Giản Thượng Ôn ngẩn người, rồi khẽ bật cười. Cậu đáp: "Ừm."

Thẩm Nghị liếc mắt nhìn cậu, như thể không hiểu nổi tại sao bị giáo huấn mà còn cười, liền hỏi: "Cười cái gì?"

"Không có gì." Giản Thượng Ôn tựa nhẹ vào bàn bếp, nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: "Chỉ là thấy vui, nên cười thôi."

Cơm nhanh chóng được dọn lên.

Ngoài dự đoán là hương vị rất ngon.

Thẩm Nghị có lẽ là người thường xuyên tự nấu ăn. Giản Thượng Ôn thực sự bất ngờ. Phần cơm này nhiều hơn khẩu phần cậu thường ăn một chút, ban đầu còn nghĩ mình không thể ăn hết, vậy mà không biết từ lúc nào, đã vét sạch bát rồi.

Giản Thượng Ôn còn không quên khích lệ đôi chút, cười nói: "Thẩm đạo, tay nghề của anh không tệ đâu!"

Thẩm Nghị chỉ gật đầu nhàn nhạt, người đàn ông vẫn còn đang mặc tạp dề, ngồi đó lại toát lên khí chất cao quý, điềm đạm nói: "Ừ, cậu biết là được rồi."

Giản Thượng Ôn: "......"

Đúng là chẳng biết khiêm tốn gì cả.

Vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn tự tin—người đàn ông này dường như chưa từng có lúc yếu mềm hay chật vật. Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, nếu có một ngày anh ấy thực sự gục ngã, cậu thật sự không biết cảnh tượng đó sẽ ra sao.

Thẩm Nghị đứng dậy: "Chén cứ để ở đây, mai dì giúp việc sẽ đến dọn. Cậu rửa mặt rồi đi ngủ sớm đi."

Giản Thượng Ôn hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay... cảm ơn Thẩm đạo."

Thẩm Nghị liếc cậu một cái, ánh mắt lười biếng mà lạnh nhạt: "Thay vì cảm ơn tôi, sao không bớt dầm mưa vài lần đi. Hôm nay lại chui vào nơi tối hù như vậy. Đồng hồ tôi đưa đâu rồi, cậu ném mất rồi à?"

Giản Thượng Ôn cười nhẹ, giọng điệu hờ hững: "Làm sao có thể chứ? Đồ Thẩm đạo tặng, tôi đều cất giữ cẩn thận lắm."

Thật ra, cậu chưa từng có ý định đeo nó.

Cậu không muốn nhận ân tình từ bất kỳ ai. Từ sau khi trọng sinh, Giản Thượng Ôn giống như một con nhím đầy gai, phòng bị với tất cả, cô độc và lạnh lẽo. Ngoài việc báo thù, cậu không còn quan tâm điều gì khác.

Thẩm Nghị bật cười khẽ, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn như được vẽ bằng mực tàu, sâu sắc mà xa vời. Anh phẩy tay: "Tôi đi đây."

Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu.

Cậu đứng yên nhìn cánh cửa khép lại rồi mới trở về phòng ngủ. Đêm nay cậu thực sự đã mệt, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, bước ra ngoài liền thấy bàn ăn quả nhiên đã được dọn dẹp gọn gàng.

Dì giúp việc của Thẩm Nghị còn để lại cho cậu phần bữa sáng. Không biết là ai dặn dò.

Khi Giản Thượng Ôn bước đến, nồi cháo vẫn còn nóng. Cậu chậm rãi múc một bát nhỏ, từng ngụm cháo ấm nóng len lỏi qua cổ họng, xua tan hết cái lạnh còn sót lại trong người, khiến cả tứ chi dần ấm lên.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, một ngày mới lại bắt đầu.

Cơn mưa đã dứt, như một tín hiệu cho khởi đầu mới.

Giản Thượng Ôn chầm chậm đứng dậy, hít thở trong ánh nắng ban mai, nheo mắt nhìn xuống từ ban công. Dưới lầu, xe cộ tấp nập, người qua kẻ lại. Cậu cứ đứng đó rất lâu, rất lâu, đến khi ánh nắng sưởi ấm cả người.

Rồi bỗng nhiên cậu xoay người, đi đến trước một chiếc tủ, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp. Bên trong là một chiếc đồng hồ mới tinh, in bóng mặt cậu qua lớp kính.

Không biết nó đã nằm yên trong hộp bao lâu.

Vào một ngày trời trong nắng đẹp như hôm nay.

Chủ nhân của nó cuối cùng cũng cúi xuống, nhìn nó thật lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện